【漢語大詞典●行幸】
<P align=center>【漢語大詞典●行幸】<p><br>1.古代專指皇帝出行。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·武帝紀』:“<元鼎>四年,冬十月,行幸雍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『壯遊』詩:“河朔風塵起,岷山行幸長。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明梅鼎祚『玉合記·贈處』:“往年天子行幸,賜長安士民大酺三日。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸昭槤『嘯亭雜錄·領侍衛府』:“其行幸駐蹕宿衛,一如禁中之例。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指皇帝留宿妃妾宮中。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陳與郊『昭君出塞』:“娘娘!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 官家也曾行幸來麽?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>周貽白注:“皇帝留宿宮中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]