【漢語大詞典●行危】
<P align=center>【漢語大詞典●行危】<p><br>1.行爲正直。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>語出『論語·憲問』:“邦有道,危言危行;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
邦無道,危行言孫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『亢倉子·賢道』:“有識之士,行危而色不可踈,言遜而理不可拔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.做危險的事。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·穰侯列傳』:“願君熟慮之而無行危。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『史記·刺客列傳』:“夫行危欲求安,造禍而求福,計淺而怨深,連結一人之後交,不顧國家之大害,此所謂‘資怨而助禍’矣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]