【漢語大詞典●巖壑】
<P align=center>【漢語大詞典●巖壑】<p><br>1.山巒溪谷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『酬從弟惠連』詩:“寢瘵謝人事,滅跡入雲峰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巖壑寓耳目,歡愛隔音容。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐盧綸『太白西峰書懷』詩:“山明鳥聲樂,日氣生巖壑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明王守仁『登泰山』詩:“陽光散巖壑,秋容淡相輝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃燮淸『十一月朔大雪』詩:“巖壑白浩浩,千里不可別。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.借指隱者的住所或隱者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐岑參『下外江舟中懷終南舊居』詩:“巖壑歸去來,公卿是何物?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『和答外舅孫莘老』詩:“少監巖壑姿,宿昔廊廟具。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]