【漢語大詞典●巔疾】
<P align=center>【漢語大詞典●巔疾】<p><br>1.中醫稱頭部疾患。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『素問·宣明五氣篇』:“邪入於陽則狂,邪入於陰則痹。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>搏陽則爲巔疾,搏陰則爲瘖。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>一說指癲狂之疾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指原發性癲癎。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>巔,通“癲”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『素問·奇病論』:“帝曰:‘人生而有病巔疾者,病名曰何?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 安所得之?’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>岐伯曰:‘病名爲胎病,此得之在母腹中時,其母有所大驚,氣上而不下,精氣幷居,故令子發爲巔疾也。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張介賓注:“巔疾者,癲癎也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]