豐碩 發表於 2013-3-8 11:04:30

【漢語大詞典●巔】

<P align=center>【漢語大詞典●巔】<p><br>
①[diānㄉㄧㄢ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』都年切,平先,端。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“巓”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>“巔”的繁體字。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.山頂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·唐風·采苓』:“采苓,采苓,首陽之巔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝宋謝靈運『還舊園作見顏范二中書』詩:“浮舟千仞壑,揔轡萬尋巔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈孟郊『城南聯句』:“巔林戢遠睫,縹氣夷空情。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸薛福成『出使四國日記·光緒十七年二月初四日』:“山頂可俯瞰全城,有石柱碑甚長,矗立其巔焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>光未然『黃河大合唱·黃河頌』:“我站在高山之巔,望黃河滾滾,奔向東南。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.頭部。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐渭『送沈君叔成序』:“<叔成>見余抱梏就攣,與鼠爭殘炙,蟣虱瑟瑟然,宮吾巔,館吾破絮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“巔疾”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.泛指物體的頂端。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉陶潛『歸園田居』詩之一:“狗吠深巷中,鷄鳴桑樹巔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·粵西遊日記四』:“夜宿洞側臺巔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.引申爲開始。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“巔末”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.通“顛”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“巔越”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.通“癲”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“巔疾”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●巔】