豐碩 發表於 2013-3-8 10:38:08

【漢語大詞典●嶮巇】

<P align=center>【漢語大詞典●嶮巇】<p><br>
1.險峻崎嶇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·嵇康<琴賦>』:“丹崖嶮巇,靑壁萬尋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>呂良注:“嶮巇,傾側貌也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐高騈『過天威徑』詩:“歸路嶮巇今坦蕩,一條千里直如弦。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>蕭乾『雁蕩行』:“它們那奇秀之姿態,恰好調合了四周嶮巇逼人之氣勢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指險峻崎嶇的山地。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸曹寅『巫峽石歌』:“鏟削嶮巇作平地,周行萬里歌砥京。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.喩人事艱險或人心險惡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『續資治通鑑·宋理宗紹定六年』:“三人黨附史彌遠,排斥諸賢,成大尤心術嶮巇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐枋『送遠』詩:“世路悲嶮巇,讒言何高張。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸唐孫華『文姬入塞圖』詩:“嗚呼,一身一女不能庇,命到中郞眞嶮巇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.比喩心地險惡的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『續資治通鑑·宋太宗雍熙二年』:“今海島窮崖遠惡處,甚多竄逐之臣,郊禋以來,豈不在念!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 然此等嶮巇,若少得志,即復結朋植黨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●嶮巇】