豐碩 發表於 2013-3-8 10:22:53

【漢語大詞典●嶙峋】

<P align=center>【漢語大詞典●嶙峋】<p><br>
1.形容溝壑、山崖、建筑物等重疊幽深。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『送惠師』詩:“遂登天台望,衆壑皆嶙峋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸劉大櫆『遊黃山記』:“登始信之峰,峰忽中斷,兩壁嶄然,相去可尋丈,下視嶙峋千仞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.形容山峰、岩石、建筑物等突兀高聳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋李綱『登鍾山謁寶公塔』詩:“我登鍾山頂,白塔高嶙峋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·滇遊日記四』:“塢口石峰東峙,嶙峋飛舞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.形容人體瘦削露骨。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸梁章钜『歸田瑣記·北東園日記詩』:“病入膏肓豈易甦,嶙峋虎骨起長吁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.形容氣節高尙;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
氣槪不凡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明無名氏『四賢記·解綬』:“[淨]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>狂夫氣槪鬱嶙峋,[丑小生]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>括目相看轉怒嗔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸陳康祺『郞潛紀聞』卷三:“太史敦尙風義,氣節嶙峋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『芍藥與其它·銀杏』:“那是多么的嶙峋而又灑脫呀,恐怕自有佛法以來,再也不曾產生過象你這樣的高僧。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●嶙峋】