【漢語大詞典●嵩華】
<P align=center>【漢語大詞典●嵩華】<p><br>1.嵩山和華山的幷稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·守塉』:“夫欲隮閬風陟嵩華者,必不留行於丘垤;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
意在乎遊南溟汎滄海者,豈瑕逍遙於潢洿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北周庾信『哀江南賦』:“稟嵩華之玉石,潤河洛之波瀾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋史·種放傳』:“放沈默好學……每往來嵩華間,慨然有山林意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸陳維崧『沁園春·題竹逸小像』詞:“任裁爲拄杖,躡他嵩華;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
劈成橫笛,吹出『伊』『涼』。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.比喩崇高。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐皮日休『內辯』:“公當時之望,溟渤於文場,嵩華於朝右。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]