豐碩 發表於 2013-3-7 00:10:27

【漢語大詞典●嵯峨】

<P align=center>【漢語大詞典●嵯峨】<p><br>
1.山高峻貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『楚辭·淮南小山<招隱士>』:“山氣巃嵸兮石嵯峨,谿谷嶄巖兮水曾波。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王逸注:“嵯峨嶻嶭,峻蔽日也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐唐彦謙『送許戶曹』詩:“將軍樓船發浩歌,雲檣高插天嵯峨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明梁辰魚『浣紗記·投吳』:“寶殿嵯峨對紫宸,簾櫳映碧雲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>峻靑『海濱仲夏夜』:“這兒的山,沒有江南的山那樣纖巧秀麗,但却非常雄偉、嵯峨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指高聳的山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『老學庵筆記』卷七:“歐陽公謫夷陵時,詩云:江上孤峰蔽綠蘿,縣樓終日對嵯峨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.屹立。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐姚合『送潘傳秀才歸宣州』詩:“李白墳三尺,嵯峨萬古名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范成大『春日覽鏡有感』詩:“習氣不解老,壯心故嵯峨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸侯方域『與任王谷論文書』:“運骨於氣者,如縱舟長江大海間……苟能操舵覘星,立意不亂,亦自可免漂溺之失。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>此韓歐諸子所以獨嵯峨於中流也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>柳亞子『論詩六絕句』之四:“浙西一老自嵯峨,門下詩人亦未訛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.坎坷不平。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明錢士升『滿庭芳』詞:“往事千端,閒愁萬斛,世情無數嵯峨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.形容盛多。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『文選·陸機<前緩聲歌>』:“長風萬里舉,慶雲鬱嵯峨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>劉良注:“嵯峨,雲盛貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韋應物『送蘇評事』詩:“嵯峨夏雲起,迢遞山川永。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>


頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●嵯峨】