【漢語大詞典●嵎夷】
<P align=center>【漢語大詞典●嵎夷】<p><br>古代指山東東部濱海地區。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·堯典』:“分命羲仲,宅嵎夷,曰暘谷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“東表之地稱嵎夷。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陸德明釋文:“馬曰:嵎,海嵎也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
夷,萊夷也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢王粲『遊海賦』:“處嵎夷之正位兮,同色號之穹蒼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明方孝孺『御書贊』:“昧谷、嵎夷,髫童駘叟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>大訓宏謨,傳誦人口。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]