【漢語大詞典●崆峒】
<P align=center>【漢語大詞典●崆峒】<p><br>1.山高峻貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北周庾信『秦州天水郡麥積崖佛龕銘』:“水聲幽咽,山勢崆峒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李賀『出城別張又新酬李漢』詩:“李子別上國,南山崆峒春。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.山洞;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
洞窟。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王化淸『遊石室新記』:“高要郡北十五里有石室,詭恠萬狀,崆峒其中。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·粵西遊日記三』:“蹬倚絶壁,壁石皆崆峒,木根穿隙緣竅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.寬敞空闊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·粵西遊日記二』:“從門隙內窺,洞甚崆峒,而路無由入。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
4.形容聲音洪大。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·粵西遊日記二』:“山下有水穴東北向,瀦水甚滿,而內聲崆峒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]