【漢語大詞典●崇明】
<P align=center>【漢語大詞典●崇明】<p><br>1.尊崇。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·樊準傳』:“故雖大舜聖德,孳孳爲善;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
成王賢主,崇明師傅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『魏書·世宗紀』:“莫不崇建膠序,開訓國胄,昭宣『三禮』,崇明四術。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋阮閱『詩話總龜後集·達理』:“涪陵譙天授牧牛圖詩一章,言其崇明禮法,目無邪視。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.猶高明。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>指卓越傑出的人物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『擬古』詩之五:“管仲死已久,墓在西北隅;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
後面崔嵬者,桓公舊塚廬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>君來誠既晩,不覩崇明初。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]