【漢語大詞典●崩剝】
<P align=center>【漢語大詞典●崩剝】<p><br>1.紛亂,衰亂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『後漢書·董卓傳論』:“董卓初以虓闞爲情,因遭崩剝之埶,故得蹈藉彛倫,毀裂畿服。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李賢注:“剝猶亂也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.倒塌;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
剝落。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏楊衒之『洛陽伽藍記·正始寺』:“纖列之狀如一古,崩剝之勢似千年。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐韋應物『答河南李士巽題香山寺』詩:“墻宇或崩剝,不見舊題名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸陳維崧『傾杯樂·善權寺火』詞:“雨淋浪,蘚崩剝,壞梁雷篆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]