【漢語大詞典●崩弛】
<P align=center>【漢語大詞典●崩弛】<p><br>1.塌毀。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『原過』:“地有過乎?</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 有之,崩弛竭塞是也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.渙散;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
敗壞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『管子·版法』:“故曰:費怨起而不復反,衆勞而不得息,必有崩弛堵壞之心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉干寶『晉紀總論』:“故觀阮籍之行,而覺禮教崩弛之所由。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇轍『齊州閔子祠堂記』:“方周之衰,禮樂崩弛,天下大壞。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]