【漢語大詞典●崝嶸】
<P align=center>【漢語大詞典●崝嶸】<p><br>1.高峻貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·揚雄傳上』“陟西嶽之嶢崝”唐顏師古注:“嶢崝謂嶕嶢而崝嶸也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.形容卓越不凡。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明李東陽『題夏仲昭墨竹橫卷』詩:“崑山夏老能筆耕,開雲種玉看崝嶸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸馮桂芬『跋林文忠公河壖雪轡圖』:“今瞻公象,眉宇崝嶸,如親謦欬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.深貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·宋玉<高唐賦>』:“俯視崝嶸,窐寥窈冥,不見其底。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注引『廣雅』:“崝嶸,深直貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>按,據『文選考異』卷四“直”爲“冥”之誤。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]