豐碩 發表於 2013-3-6 22:03:28

【漢語大詞典●峻絶】

<P align=center>【漢語大詞典●峻絶】<p><br>
1.陡險,陡峭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉郭璞『流寓賦』:“駭斯徑之峻絶,感王陽而增懼。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>按,王陽,漢時人,嘗行經邛郲九折阪,歎曰:“奉先人遺體,奈何數乘此險!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>事見『漢書·王尊傳』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·江水一』:“江南岸有山孤秀,從江中仰望,壁立峻絶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇轍『臣事策下』之一:“彼能通其君臣之歡,坦然其無高下峻絶不可扳援之勢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指陡險處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸劉大櫆『遊黃山記』:“下峻絶,顧瞻來時所歷之峰,皆伏處其下不可見。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.嚴厲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李贄『絕交書』:“然此書實峻絶可畏,千載之下,猶可想見其人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸方文『四令君詩·梁宣城平叔』:“愛之如慈母,畏之若神明。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>訟庭何峻絶,賓客莫敢縈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.高超。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李東陽『<東瀧遺稿>序』:“及讀『禮』之餘,日就超詣,則由博歸約,歛華就實,益爲簡潔峻絶出群之作。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.堅決。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>魯迅『墳·摩羅詩力說』:“或謂裴倫絶望奮戰,意向峻絶,實與普式庚性格不相容。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●峻絶】