豐碩 發表於 2013-3-6 22:01:18

【漢語大詞典●峻極】

<P align=center>【漢語大詞典●峻極】<p><br>
1.『禮記·中庸』:“發育萬物,峻極於天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>鄭玄注:“峻,高也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“言聖人之道高大,與山相似,上極於天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后以“峻極”謂極高。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·知止』:“嵩岱不託地,則不能竦峻極,槪雲霄。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐劉知幾『史通·敘事』:“譬夫遊滄海者徒驚其浩曠;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
登太山者但嗟其峻極。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·粵西遊日記四』:“西望雙峰峻極,氤氳雲表者,大明山也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.謂極爲陡峭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明徐弘祖『徐霞客遊記·滇遊日記六』:“久之別,已下午,遂從右上,小徑峻極,令其徒偕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.形容書法的勁挺峭拔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宣和書譜·張顗』:“公權之學出於顔眞卿,加以盤結遒勁,爲時所重,議者以謂如驚鴻避弋,饑鷹下鞲,蓋以言其風骨峻極,而少和淑之氣焉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.古寺院名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>在嵩山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『永叔內翰見索謝公遊嵩書』詩:“却望峻極居,已與天外隔。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>薄暮投少林,漱濯整冠幘。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●峻極】