【漢語大詞典●峻狹】
<P align=center>【漢語大詞典●峻狹】<p><br>1.形容山崖高峻,峰巒攢立。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉張載『敘行賦』:“山崢嶸以峻狹,仰靑天其如帶。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.引申指性格嚴厲狹隘。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『資治通鑑·晉孝武帝太元十五年』:“王恭風神簡貴,志氣方嚴;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
仲堪謹於細行,以文義著稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>然皆峻狹自是,且幹略不長。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]