【漢語大詞典●峻峙】
<P align=center>【漢語大詞典●峻峙】<p><br>1.高聳。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁沈約『齊故安陸昭王碑文』:“喬嶽峻峙,命世興賢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指聳立。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐玄奘『大唐西域記·故宮北石柱』:“周垣峻峙,隅樓特起。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.陡峭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張耒『明道雜志』:“<黃州>去治無百步,有山入江,石崖頗峻峙,土人言:此赤壁磯也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]