【漢語大詞典●峰嶺】
<P align=center>【漢語大詞典●峰嶺】<p><br>亦作“峰嶺”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
山嶺。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『魏書·崔挺傳』:“西北數里有斧山,峰嶺高峻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐陳子昂『修竹篇』詩:“峰嶺上崇崒,煙雨下微冥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『自峻極中院步登太室中峰』詩:“忽覺在煙霓,回看峰嶺變。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]