豐碩 發表於 2013-3-5 16:22:26

【漢語大詞典●峰】

<P align=center>【漢語大詞典●峰】<p><br>
①[fēnɡㄈㄥ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』敷容切,平鍾,敷。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
亦作“峰”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.山頂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『說文·山部』:“峰,山耑也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李白『蜀道難』詩:“連峰去天不盈尺,枯松倒掛倚絶壁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明吳文泰『送人之巴蜀』詩:“雲開巫峽千峰出,路轉巴江一字流。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指高而陡的山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『題西林壁』詩:“橫看成嶺側成峰,遠近高低各不同。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.狀如山峰之物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐杜甫『麗人行』:“紫駝之峰出翠釜,水精之盤行素鱗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:洪峰;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
乳峰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.喩指事物發展的頂點。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:登峰造極。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.量詞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陶穀『淸異錄·地理』:“契丹東丹王突,買巧石數峰,目爲空靑府。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朋斯克『千里姻緣』:“那峰駱駝站的地方很高,目標也很大。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.姓。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談異一·奇姓』:“近見山西鄕試榜,有峰姓、因姓。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●峰】