【漢語大詞典●峭麗】
<P align=center>【漢語大詞典●峭麗】<p><br>遒勁秀麗;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
壯美。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『新唐書·龐嚴傳』:“<龐嚴>辭章峭麗,累遷駕部郞中,知制誥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋張表臣『珊瑚鉤詩話』卷二:“『閬中歌』辭致峭麗,語脈新奇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『宋史·沈遼傳』:“間作爲文章,雄奇峭麗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元郝經『化城行』:“丹雘峭麗欹且傾,煙氣荏苒搖斾旌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]