豐碩 發表於 2013-3-5 16:10:30

【漢語大詞典●峭厲】

<P align=center>【漢語大詞典●峭厲】<p><br>
1.陡峻。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『論語·陽貨』“古之矜也亷”宋朱熹集注:“亷,謂稜角峭厲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>峭,一本作“陗”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸姚鼐『觀披雪瀑記』:“山林之幽邃,水石之峭厲,若故爲詭愕以相變焉者,是我邑之奇也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.嚴刻;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
嚴肅。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『太平御覽』卷二一四引『三國志·吳志』:“曁艷字子休,爲選曹尙書,性峭厲,好淸議。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>今本『三國志·吳志·張溫傳』作“狷厲”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明袁宗道『賀邑鄒太孺人節壽序』:“公爲人寬厚深沉,無峭厲刻薄之氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·馬汝驥傳』:“汝驥行己峭厲,然性故和易,人望歸焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.形容文筆奇特鋒利。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明宋濂『<林伯恭詩集>序』:“躁易之人,其詩浮以靡;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
苛刻之人,其詩峭厲而不平。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蔣湘南『與田叔子論古文第二書』:“宋代諸公,變峭厲而爲平暢;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
永叔情致紆徐,故虛字多;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
子瞻才氣廉悍,故間架闊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.料峭尖利。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>形容寒風或寒意。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>朱自淸『別後』詩:“空空的房子,冷的開水,冷的被窩,峭厲的春寒呀,我懷中的人呢?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>沙汀『替身』:“而正因爲地段恰當平原山溝相接的峽口,春寒也就更峭厲了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●峭厲】