【漢語大詞典●峭崿】
<P align=center>【漢語大詞典●峭崿】<p><br>高峰,高崖。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·孫綽<遊天台山賦>』:“披荒榛之蒙蘢,陟峭崿之崢嶸。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呂向注:“峭崿,高峰也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王勃『梓州通泉縣惠普寺碑』:“西馳峭崿,山連白雉之郊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳偉業『哭志衍』詩:“飛步臨峭崿,下有萬仞潭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]