豐碩 發表於 2013-3-5 16:06:37

【漢語大詞典●峭峭】

<P align=center>【漢語大詞典●峭峭】<p><br>
1.高峻,高。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李商隱『水天閑話舊事』詩:“暮雨自歸山峭峭,秋河不動夜厭厭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋汪元量『重慶府』詩:“林間麋鹿遙相望,峽裏蛟龍橫不休。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>目斷弔橋空峭峭,頭昏伏枕自悠悠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>峭峭,一本作“峭悄”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.寒冷貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸周亮工『庚子重九雜感呈今醉先生幷諸同人』詩之七:“薄裳涼峭峭,薄衾明歷歷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>裘破思禦寒,預爲顛倒易。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●峭峭】