【漢語大詞典●岫】
<P align=center>【漢語大詞典●岫】<p><br>①[xiùㄒㄧㄡˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『廣韻』似祐切,去宥,邪。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.山洞;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
有洞穴的山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『爾雅·釋山』:“山有穴爲岫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郭璞注:“謂巖穴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·張協〈七命〉』:“臨重岫而攬轡,顧石室而迴輪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注引仲長統『昌言』:“聞上古之隱士,或伏重岫之內,窟窮臯之底。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋韓拙『論山』:“洪谷子云:尖者曰峰,平者曰陵,圓者曰巒,相連者曰嶺,有穴曰岫,峻壁曰岩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.峰巒。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉陶潛『歸去來辭』:“雲無心以出岫,鳥倦飛而知還。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐司空圖『楊柳枝壽杯詞』之十四:“隔城遠岫招行客,便與朱樓當酒旗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『二十二年元旦』詩:“雲封高岫護將軍,霆擊寒村滅下民。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]