【漢語大詞典●屹崒】
<P align=center>【漢語大詞典●屹崒】<p><br>亦作“屹崪”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
1.高峻貌。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·郭璞<江賦>』:“虎牙嵥豎以屹崒,荊門闕竦而磐礴。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>李善注:“屹崒,高峻貌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐元稹『代曲江老人百韻』:“總干形屹崪,戛敔背嶙峋。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸劉大櫆『遊黃山記』:“群峰於絶壑中奮踴以出,其勢屹崪。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.形容詩文風格雄健。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元辛文房『唐才子傳·綦毋潛』:“詩調屹崒峭蒨,足佳句,善寫方外之情,歷代未有。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]