【漢語大詞典●山巔】
<P align=center>【漢語大詞典●山巔】<p><br>亦作“山顛”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
山頂。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>戰國楚宋玉『高唐賦』:“仰視山顛,肅何千千。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·小雅·漸漸之石』“維其卒矣”漢鄭玄箋:“卒者崔巍也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>謂山巔之末也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『夔州歌十絕句』之四:“赤甲白鹽俱刺天,閭閻繚繞接山巔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『集外集拾遺·懷舊』:“山顛喬木雖略負日腳,而山趺之田禾已受夜氣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>蕭乾『初冬過三峽』:“過瞿塘峽,山巔積雪跟云絮幾乎羼在一起。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]