【漢語大詞典●山嶽】
<P align=center>【漢語大詞典●山嶽】<p><br>亦作“山嶽”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
高大的山。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·莊公二十二年』:“山嶽則配天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>晉孫綽『遊天台山賦』:“天台山者,蓋山嶽之神秀也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋范仲淹『嶽陽樓記』:“日星隱曜,山嶽潛形。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳定『答任幼直先生書』:“道德崇於山嶽,而乃欲積土石以成其高。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]