豐碩 發表於 2013-3-5 14:18:33

【漢語大詞典●山窮水盡】

<P align=center>【漢語大詞典●山窮水盡】<p><br>
亦作“山窮水斷”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>亦作“山窮水絕”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.謂山和水到了盡頭。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北周庾信『周兗州刺史宇文公神道碑』:“溪澗崢嶸,巖崖豁嶮,山窮水斷,馬束橋飛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸沈復『浮生六記·浪遊記快』:“將及山,河面漸束,堆土植竹樹,作四五曲;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
似已山窮水盡,而忽豁然開朗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.比喩走投無路,陷入絕境。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『冬夜吟』:“饑鴻病鶴自無寐,山窮水絶誰爲隣。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸蒲松齡『聊齋志異·李八缸』:“苟不至山窮水盡時,勿望給與也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『官場現形記』第四七回:“及至山窮水盡,一無法想,然後定他一個罪名。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>姚雪垠『長夜』三五:“眼看著就交荒春,到那時山窮水盡,揭借無門。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●山窮水盡】