【漢語大詞典●山樊】
<P align=center>【漢語大詞典●山樊】<p><br>山旁。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>亦指山中茂林。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『莊子·則陽』:“冬則擉鼈於江,夏則休乎山樊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>成玄英疏:“樊,傍也;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
亦茂林也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>陳鼓應今注:“山樊,山傍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·王僧達<和琅邪王依古>』:“隆周爲藪澤,皇漢成山樊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呂向注:“樊,林也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『寄楊德逢』詩:“山樊老憚暑,獨寤無所適。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸杜岕『遊嘉善寺』詩:“山樊結煙霧,沙渡鳴澗水。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]