【漢語大詞典●山隅】
<P align=center>【漢語大詞典●山隅】<p><br>亦作“山嵎”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
山角;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
山曲。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢司馬相如『美人賦』:“防火水中,避溺山隅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·曹植<洛神賦>』:“微幽蘭之芳藹,步踟躕於山隅。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>張銑注:“徐步徘徊於山之隅角。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸侯方域『宦官論』:“昔西山之狐往見南山之虎,曰:‘子跋踄林薄之間,日一得食,何其憊也!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG> 誠能假我以皮毛與牙爪,子安坐山嵎之中,而飲食不乏。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]