【漢語大詞典●山頂】
<P align=center>【漢語大詞典●山頂】<p><br>山的最高處。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『爾雅·釋山』:“山頂,塚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>郭璞注:“山顛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·河水五』:“其山複澗重嶺,敧疊若城,山頂泉流,瀑布懸瀉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐劉商『金井歌』:“瑞雪不散抱層嶺,陽谷霞光射山頂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>周立波『山那面人家』:“翻過山頂,望見新郞的家了。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]