豐碩 發表於 2013-3-3 16:24:11

【漢語大詞典●山客】

<P align=center>【漢語大詞典●山客】<p><br>
1.隱士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>晉葛洪『抱朴子·正郭』:“若不能結蹤山客,離群獨往,則當掩景淵洿,韜鱗括囊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『魏書·裴衍傳』:“詔曰:‘知欲養痾中嶽,練石嵩嶺,棲素雲根,餌芝淸壑。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>騰跡之操,深用嘉焉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>但治缺古風,有愧山客耳。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐王維『田園樂』詩之六:“花落家童未掃,鶯啼山客猶眠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王夫之『小樓雨枕』詩:“江城二月催寒雨,山客三更夢嶺雲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.居住在山中的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋李石『續博物志』卷七:“毛女在華山,山客獵師世世見之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>康有爲『大同書』甲部第一章:“主人知之,鞭責千百,鎖之空房,賣之山客。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.躑躅的雅稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋姚寬『西溪叢語』卷上:“昔張敏叔有『十客圖』,忘其名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>予長兄伯聲嘗得三十客:‘牡丹爲貴客……躑躅爲山客。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>躑躅,即杜鵑花。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●山客】