豐碩 發表於 2013-3-3 15:25:41

【漢語大詞典●山人】

<P align=center>【漢語大詞典●山人】<p><br>
1.即山虞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古代掌管山林的官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·昭公四年』:“自命夫命婦至於老疾,無不受冰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>山人取之,縣人傳之,輿人納之,隸人藏之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>杜預注:“山人,虞官也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.住在山區的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『管子·輕重己』:“趣山人斷伐,具械器……三月之後,皆以其所有,易其所無。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『荀子·王制』:“故澤人足乎木,山人足乎魚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.隱居在山中的士人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝齊孔稚珪『北山移文』:“蕙帳空兮夜鶴怨,山人去兮曉猿驚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐王勃『贈李十四』詩之一:“野客思茅宇,山人愛竹林。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元薩都剌『題劉渙中司空山隱居圖』詩:“放光峰下結茅廬,光照山人夜讀書。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明黃溥『閑中今古錄』:“丹山之南有白石,山人隱遁松林間。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指仙家、道士之流。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北周庾信『道士步虛詞』詩之五:“移黎付苑吏,種杏乞山人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>倪璠注引『述異記』:“杏園在南海洲中,多杏,海上人云仙人種杏處。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『於潛令刁同年野翁亭』詩:“山人醉後鐵冠落,溪女笑時銀櫛低。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>自注:“天目山唐道士常冠鐵冠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金元好問『李道人崧陽歸隱篇』詩:“可笑李山人,嗜好世所稀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.卜卦、算命等江湖術士的統稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋陸遊『老學庵筆記』卷一:“予去國二十七年復來,自周丞相子充一人外,皆無復舊人,雖吏胥亦無矣,惟賣卜洞微山人亡恙,亦不甚老,話舊愴然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>元黃溍『贈談星者』詩:“山人久客江湖間,水風瀟瀟月滿船,相逢問我所生年,忽然袖出天星盤。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李漁『風箏誤·媒爭』:“誰信做媒須學做山人,書引大膽來說狀元親。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.古代學者士人的雅號。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>金元好問『雪後招隣舍王贊子襄飲』詩:“遺山山人伎倆拙,食貧口衆留他鄕。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『明史·戴良傳』:“良世居金華九靈山下,自號九靈山人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>如:淸王士禛自號漁洋山人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●山人】