【漢語大詞典●師曠】
<P align=center>【漢語大詞典●師曠】<p><br>春秋晉國樂師。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>善於辨音。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『孟子·離婁上』:“師曠之聰,不以六律,不能正五音。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參閱『左傳』、『國語』、『逸周書』、『莊子』、『呂氏春秋』等書。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>后以爲聽覺超凡,善辨音律的偶像人物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐楊炯『渾天賦』:“螟何細兮,師曠淸耳而不聞,離朱拭目而無見。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]