豐碩 發表於 2013-3-2 23:26:44

【漢語大詞典●帝】

<P align=center>【漢語大詞典●帝】<p><br>
①[dìㄉㄧˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
[『廣韻』都計切,去霽,端。]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.上帝,最高的天神。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古人想象中宇宙萬物的主宰。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『書·洪範』:“帝乃震怒,不畀洪範九疇。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·文王世子』:“武王對曰:夢帝與我九齡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李賀『浩歌』:“南風吹山作平地,帝遣天吳移海水。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指主一方的天神。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『山海經·大荒南經』:“禹攻雲雨,有赤石焉生欒,黃本赤枝靑葉,群帝焉取藥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『莊子·應帝王』:“南海之帝爲儵,北海之帝爲忽,中央之帝爲渾沌。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北周庾信『燕射歌辭·徽調曲』:“衆仙就朝於瑤水,群帝受享於明庭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋葉適『中塘梅林天下之盛』詩:“群帝胥命遊,衆仙儼相趨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.三代稱已死的君主。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『禮記·曲禮下』:“天王登假,措之廟,立之主,曰帝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『大戴禮記·誥志』:“天子崩,步於四川,代於四山,卒葬曰帝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸黃生『義府·三代稱帝』:“三代天子之號稱王。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>然夏自帝啟以下俱曰帝某,商則『易』稱帝乙,『書』稱‘自成湯至於帝乙’,初疑其說,後讀『禮記』云‘措之廟,立之主,曰帝’,始解。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.君主;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
皇帝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>遠古實指部族聯盟的領袖。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孟子·公孫丑上』:“<舜>自耕稼陶漁以至於帝,無非取於人者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.天子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>古代國家的最高統治者。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·秦始皇本紀』:“秦故王國,始皇君天下,故稱帝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李白『永王東巡歌』之五:“二帝巡遊俱未回,五陵松柏使人哀。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王琦注:“時玄宗在蜀,肅宗即位靈武。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋史·眞宗紀三』:“帝是日崩於延慶殿。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>郭沫若『中國古代社會硏究』第一篇第一章第二節:“所謂王所謂侯不外是些大宗或小宗的酋長軍長,所謂天子所謂帝當然也不外是一個大族的最高頭目。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.謂爲帝,稱帝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢揚雄『劇秦美新』:“會漢祖龍騰豊沛,奮迅宛葉,自武關與項羽戮力咸陽,創業蜀漢,發跡三秦,尅項山東而帝天下。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·伏湛傳』:“陛下承大亂之極,受命而帝,興明祖宗。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『三國志·魏志·朱靈傳』“至後將軍,封高唐亭侯”裴松之注引三國魏王沈『魏書』:“朕受天命,帝有四海,元功之將,社稷之臣,皆朕所與同福共慶,傳之無窮者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸戴名世『與余生書』:“今以弘光之帝南京,隆武之帝閩越,永歷之帝西粵、帝滇黔,地方數千里,首尾十七八年。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.尊奉爲帝。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>參見“帝秦”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
.主;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
主體。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>梁啟超『生計學學說沿革小史』發端:“其在前古野蠻時代,以戰爭爲帝,以和平爲偶,其生産機關不過爲武備機關而設。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>章炳麟『〈無政府主義〉序』:“諒知大戟、蕘花,是時而爲帝者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
9.帝國主義的省稱。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
10.通“禘”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>卜辭中用帝爲“禘”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●帝】