【漢語大詞典●帖妥】
<P align=center>【漢語大詞典●帖妥】<p><br>1.靜止不動貌;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
安穩。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明劉基『淸齊記』:“時雨新濯,竹樹生色,猨鳥不呼,松柏帖妥,而巖壑爲之淸焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸龔自珍『午夢初覺悵然詩成』詩:“甁花帖妥爐香定,覓我童心廿六年。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指平安穩當。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋陸遊『黃牛峽廟』詩:“繈兒著背上,帖妥若在榻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.平靜。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐李賀『貝宮夫人』詩:“秋肌稍覺玉衣寒,空光帖妥水如天。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
4.妥帖,合適妥當。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋羅大經『鶴林玉露』卷八:“詩用助語字貴帖妥。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>如杜少陵云:‘古人稱逝矣,吾道卜終焉’……皆混然帖妥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃景仁『消寒夜集分賦』:“商略身世事,百法欠帖妥。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]