豐碩 發表於 2013-3-2 22:57:37

【漢語大詞典●希闊】

<P align=center>【漢語大詞典●希闊】<p><br>
亦作“希闊”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
1.稀疏;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
稀少。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·外戚傳下·孝成趙皇后』:“皇后自知罪惡深大,朝請希闊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋朱熹『繳納南康任滿合奏稟事件狀四』:“境內觀寺鐘鼓相聞……而先王禮義之宮所以化民成俗之本者,乃反寂寥希闊,合軍與縣僅有三所而已。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.長久。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『漢書·禮樂志』:“春秋鄕射,作於學官,希闊不講。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>故自公卿大夫觀聽者,但聞鏗鎗,不曉其意。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋史·禮志二十』:“五代以來,正衙既廢,而入閤亦希闊不講,宋復行之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.不平常;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
罕見。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『伊尹論』:“後之君子蹈常而習故,惴惴焉懼不免於天下;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
一爲希闊之行,則天下群起而誚之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋周密『齊東野語·省狀元同郡』:“至淳祐甲辰,省元徐霖、狀元留夢炎皆三衢人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>一時士林歆羨,以爲希闊之事。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指久別的情懷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『太平廣記』卷三二二引南朝宋劉義慶『幽明錄·王矩』:“矩省奏,爲杜靈之,入船共語,稱敘希闊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●希闊】