豐碩 發表於 2013-3-2 22:46:12

【漢語大詞典●希夷】

<P align=center>【漢語大詞典●希夷】<p><br>
1.『老子』:“視之不見名曰夷,聽之不聞名曰希。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>河上公注:“無色曰夷,無聲曰希。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后因以“希夷”指虛寂玄妙。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>南朝梁蕭統『謝敕參解講啟』:“至理希夷,微言淵奧,非所能鑽仰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐權德輿『奉和鄭賓客相公攝官豊陵扈從之作』詩:“莫究希夷理,空懷渙汗恩。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.指虛寂玄妙的境界。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐韓愈『順宗實錄五』:“臣聞上聖玄邈,獨超乎希夷;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
彊名之極,猶存乎罔象。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐錢起『奉和聖制登會昌山應制』詩:“睿想入希夷,眞遊到具茨。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.謂淸靜無爲,任其自然。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『北史·序傳·李行之』:“年將六紀,官歷四朝,道協希夷,事忘可否。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐白居易『病中宴坐』詩:“外安支離體,中養希夷心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋范成大『太上皇帝靈駕發引挽歌詞』之一:“宵旰三星紀,希夷十閏年。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指道家、道士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐元稹『周先生』詩:“希夷周先生,燒香調琴心。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明高啟『與王隱君宿貞寧守道館』詩:“願從希夷遊,稽首靑牛翁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸高孝本『登華山』詩:“希夷雲際臥,毛女樹邊逢。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●希夷】