豐碩 發表於 2013-3-2 21:57:19

【漢語大詞典●市井】

<P align=center>【漢語大詞典●市井】<p><br>
1.古代城邑中集中買賣貨物的場所。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>其得名之由,有數說:(1)『管子·小匡』:“處商必就市井。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>尹知章注:“立市必四方,若造井之制,故曰市井。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>(2)『公羊傳·宣公十五年』“什一行而頌聲作矣”漢何休注:“因井田以爲市,故俗語曰市井。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『初學記』卷二四:“或曰:古者二十畝爲井,因井爲市,故云也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>(3)『漢書·貨殖傳序』:“商相與語財利於市井。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>顏師古注:“凡言市井者,市,交易之處;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
井,共汲之所,故總而言之也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>(4)『詩·陳風·東門之枌序』孔穎達疏引漢應劭『風俗通』:“俗說:市井,謂至市者當於井上洗濯其物香潔,及自嚴飾,乃到市也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>(5)『史記·平準書』:“山川園池市井租稅之入,自天子以至於封君湯沐邑,皆各爲私奉養焉。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>張守節正義:“古人未有市,若朝聚井汲水,便將貨物於井邊貨賣,故言市井也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>后亦泛指店鋪,市場。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.街頭,街市。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『詩·陳風·東門之枌序』:“男女棄其舊業,亟會於道路,歌舞於市井爾。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.城邑;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
城市;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
集鎮。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『尉繚子·攻權』:“兵有勝於朝廷,有勝於原野,有勝於市井。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·循吏傳·劉寵』:“山民願朴,乃有白首不入市井者。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『水滸傳』第四回:“出得那‘五臺福地’的牌樓來,看時,原來却是一箇市井,約有五七百人家。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.指商賈。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『史記·平準書』:“孝惠、高后時,爲天下初定,復弛商賈之律,然市井之子孫,亦不得仕宦爲吏。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北齊顏之推『顏氏家訓·治家』:“近世嫁娶,遂有賣女納財,買婦輸絹……責多還少,市井無異。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸鄒容『革命軍』:“外國之富商大賈,皆爲議員執政權,而中國則貶之曰‘末務’,卑之曰‘市井’,賤之曰‘市儈’,不得與士大夫爲伍。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.指城市中流俗之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李白『行路難』詩之二:“淮陰市井笑韓信,漢代公卿忌賈生。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明薛論道『水仙子·賣狗懸羊』曲:“貌衣冠,行市井,且只圖屋潤身榮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·霍筠』:“其父本市井,聞姚讚揚,私心竊喜。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
6.指行爲無賴、狡猾。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『醒世恒言·錢秀才錯占鳳凰儔』:“尤辰雖然市井,從未熬刑,只得實說。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
7.指粗俗鄙陋。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·尤大鼻』:“韶謝曰:‘惠然肯留,深愜素望,第慙少子不學,出言市井,談鋒不敵,徒聒聽聞。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●市井】