豐碩 發表於 2013-3-2 21:55:22

【漢語大詞典●市人】

<P align=center>【漢語大詞典●市人】<p><br>
1.指集市或城中街道上的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·文公十八年』:“夫人姜氏歸於齊,大歸也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>將行,哭而過市曰:‘天乎!</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG> 仲爲不道,殺適立庶。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>市人皆哭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『後漢書·王霸傳』:“光武令霸至市中募人,將以擊郞。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>市人皆大笑。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸王士禛『池北偶談·談藝四·謔對』:“<姜吏部如須>與徐孝廉昭法友善,一日同行閶門市……相與抵掌大噱,市人皆驚。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.市民;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
城市平民。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『呂氏春秋·簡選』:“驅市人而戰之,可以勝人之厚祿教卒。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『宋史·食貨志上』:“慶曆三年,詔民犯法可矜者別爲贖令,鄕民以穀麥,市人以錢帛。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋周密『武林舊事·端午』:“市人門首,各設大盆,雜植艾、蒲、葵花。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明沈國元『再生紀異錄』:“邑前居民神堂火起,嚴大尹拜滅之;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
戒市人勿張燈。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指市井流俗之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『新唐書·康承訓傳』:“勛軍皆市人,囂而狂,未陣即奔,相蹈藉死者四萬。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋沈遘『淮陰侯廟』詩:“淮陰本自市人子,始定三齊便請王。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.市肆中人,商人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐李肇『唐國史補』卷中:“憲宗召市人估其價値,或云:‘至寶無價。’”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋蘇軾『與陳傳道書』之三:“某方病市人逐利,好刊某拙文,欲毀其板,矧欲更令人刊邪?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
5.泛指爲生活名利而奔走之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明高啟『曉涼』詩:“却喜閒身無事役,不須早逐市人行。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●市人】