豐碩 發表於 2013-3-2 12:11:54

【漢語大詞典●國老】

<P align=center>【漢語大詞典●國老】<p><br>
1.指告老退職的卿、大夫、士。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『周禮·夏官·羅氏』:“中春,羅春鳥,獻鳩以養國老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孫詒讓正義:“國老之內,以老、更爲尤尊。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『左傳·僖公二十七年』:“國老皆賀子文。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>孔穎達疏:“『王制』云:‘有虞氏養國老於上庠,養庶老於下庠。’</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>然則國老者,國之卿大夫士之致仕者也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>漢賈誼『治安策』:“春秋入學,坐國老,執醬而親饋之,所以明有孝也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
2.掌教化的官。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>『孔子家語·弟子行』:“宜爲國老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>王肅注:“國老,助宣德教。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>北魏酈道元『水經注·淸水』:“國老王喜、廷掾鄭篤、功曹邠勤等,咸曰宜之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
3.指國之重臣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋李淸照『浯溪中興頌詩和張文潛』之二:“君不見驚人廢興傳天寳,中興碑上今生草。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>不知負國有姦雄,但說成功尊國老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>淸李慈銘『越縵堂讀書記·晉書』:“<楚王>暐矯詔擅害國老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>
4.甘草的別名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>唐柳宗元『從崔中丞過盧少府郊居』詩:“蒔藥閑庭延國老,開罇虛室値賢人。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>蔣之翹注:“『本草』:甘草名國老。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『司馬君實遺甘草杖』詩:“藥中稱國老,我懶豈能醫。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>明李時珍『本草綱目·草一·甘草』:“<甘草>調和衆藥有功,故有國老之號。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG>&nbsp;</P>
<P><STRONG>

頁: [1]
查看完整版本: 【漢語大詞典●國老】