【漢語大詞典●國士】
<P align=center>【漢語大詞典●國士】<p><br>1.一國中才能最優秀的人物。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『左傳·成公十六年』:“皆曰:國士在,且厚,不可當也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『戰國策·趙策一』:“知伯以國士遇臣,臣故國士報之。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『書幽芳亭』:“士之才德蓋一國則曰國士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸和邦額『夜譚隨錄·維揚生』:“以張良、韓信之才,不識爲國士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.一國中最勇敢、有力量的人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『墨子·公孟』:“國士戰且扶人,猶不可及也。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>今子非國士也,豈能成學又成射哉!”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『荀子·子道』:“雖有國士之力,不能自舉其身,非無力也,勢不可也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>王先謙集解:“國士,一國勇力之士。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.太平天國改翰林爲“國士”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>太平天國洪仁玕『英傑歸眞』:“改翰林爲國士,謂其學識超乎一國,以國士待之,自克以國士報也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]