【漢語大詞典●回遹】
<P align=center>【漢語大詞典●回遹】<p><br>1.邪僻;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
曲折。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·小雅·小旻』:“謀猶回遹,何日斯沮。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>毛傳:“回,邪;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
遹,僻。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋李綱『聞山東盜感而賦詩』:“人謀自回遹,天意詎不仁。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>章炳麟『排滿平議』:“至其言展轉相殺復仇無已者,斯尤回遹之辭。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.用以指奸邪之人。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋曾鞏『祭歐陽少師文』:“諫垣抗議,氣震回遹。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]