【漢語大詞典●四垂】
<P align=center>【漢語大詞典●四垂】<p><br>1.從四面垂下來。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>三國魏曹丕『彈棋賦』:“滑石霧散,雲布四垂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐白居易『有木詩』之一:“漸密陰自庇,轉高梢四垂。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.四境;</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
四邊。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·韋玄成傳』:“四垂無事,斥地遠境,起十餘郡。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>漢馮衍『奏記鄧禹』:“四垂之人,肝腦塗地。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋王安石『金山寺』詩之二:“北檝南檣泊四垂,共憐金碧爛參差。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]