【漢語大詞典●嚴氣】
<P align=center>【漢語大詞典●嚴氣】<p><br>1.寒氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『文選·謝惠連<雪賦>』:“玄律窮,嚴氣升,焦溪涸,湯谷凝。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>呂延濟注:“嚴氣,寒氣也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐王勃『春思賦』:“解宇宙之嚴氣,起亭皋之春色。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋梅堯臣『垂拱殿起居聞南捷』詩:“一朝嚴氣變和氣,初令漏泄飛四方。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.剛正之氣。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸黃鷟來『題高價人坐石小像』詩:“孰能抱君懷,嚴氣兼正性。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參見“嚴氣正性”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]