【漢語大詞典●嚴恭】
<P align=center>【漢語大詞典●嚴恭】<p><br>亦作“嚴龔”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
莊嚴恭敬。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『書·無逸』:“昔在殷王中宗,嚴恭寅畏天命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>孔傳:“言太戊嚴恪恭敬,畏天命。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『亢倉子·訓道』:“君后所愛,雖小物,必嚴龔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝梁劉勰『文心雕龍·祝盟』:“所以寅虔於神祇,嚴恭於宗廟也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐陳叔達『太廟祼地歌辭』:“大哉孝思,嚴恭祖禰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸曾國藩『養晦堂記』:“吾友劉君孟容,湛默而嚴恭,好道而寡欲。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]