【漢語大詞典●嚴子】
<P align=center>【漢語大詞典●嚴子】<p><br>1.即莊子。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>避東漢明帝諱,莊改爲“嚴”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『漢書·敘傳上』:“若夫嚴子者,絶聖棄智,修生保眞,淸虛澹泊,歸之自然。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>顏師古注:“嚴,莊周也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.指西漢末嚴君平。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>明陸粲『贈別王直夫』詩:“嚴子時閉肆,貢公乃彈冠。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>參閱『漢書·王貢兩龔鮑傳序』。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]