【漢語大詞典●嚏】
<P align=center>【漢語大詞典●嚏】<p><br>①[tìㄊㄧˋ]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
[『玉篇』丁計切]</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
亦作“嚔”。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
打噴嚏。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>『詩·邶風·終風』:“寤言不寐,願言則嚔。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>鄭玄箋:“今俗人嚔,云‘人道我’,此古之遺語也。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋蘇軾『元日過丹陽明日立春寄魯元翰』詩:“白髮蒼顔誰肯記,曉來頻嚏爲何人?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元蕭東父『齊天樂』詞:“夢遊間阻,怨殺嬌癡,綠窗還嚏否?”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>魯迅『朝花夕拾·無常』:“一出台就須打一百零八個嚏……這才自述他的履曆。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]